Đánh giá mức độ đề kháng với kháng sinh của một số chủng vi khuẩn gây bệnh bằng phương pháp xác định nồng độ ức chế tối thiểu m.m(minimal inhibitory concentration – mic)
Đề kháng với kháng sinh của vi khuẩn đã được phát hiện từ những năm 1940, khi kháng sinh bắt đầu được đưa vào sử dụng[5]. Đến nay, đề kháng với kháng sinh vẫn còn là vấn để gây bao phiền phức và ngày càng trỏ nên phức tạp không chỉ đối với thày thuốc lâm sàng mà đối với cả bệnh nhân. Để tránh sai lầm trong lựa chọn và sử dụngkháng sinh do nhìn nhận vấn để một cách sai lệch quá mức hoặc bất cập mức độ đề kháng với kháng sinh của vi khuẩn gây bệnh; chúng tôi đã tiến hành thử nghiệm MIC của một số chủng vi khuẩn gây bệnh. Từ đó, xác định MlCgo của những kháng sinh đang được sử dụng điều trị đối với những chủng vi khuẩn đề kháng và nhạy cảm, nhằm giúp các thày thuốc lâm sàng lựa chọn và tính toán được liều kháng sinh điều trị đạt hiệu quả [1,2].
CÁC YẾU TỐ ĐƯỢC KHẢO SÁT:
Nồng độ ức chế tối thiểu MIC và MlCgo của mỗi loài vi khuẩn. (MlCgo là nồng độ kháng sinh tối thiểu cần thiết đủ để ức chế sự phát triển của 90% các chủng vi khuẩn được thử nghiệm).
PHƯƠNG PHÁP NGHIÊN CỬU:
-Thử nghiệm được tiến hành với 23 chủng phế cầu, 34 chủng tụ cầu, 15 chủng H.influenzae và 24 chủng M.catarrhalis. MIC của mỗi kháng sinh được xác định bằng phương pháp pha loãng kháng sinh trong môi trường lỏng, trên tấm nhựa (phương pháp Microdillution) [3,4].
-Đánh giá mức độ đề kháng với kháng sinh của vi khuẩn bằng cách đối chiếu MIC và MlCgo với nồng độ kháng tối thiểu.
-Nồng độ kháng tối thiểu là nồng độ kháng sinh tại “điểm gãy” xác định vi khuẩn đề kháng kháng sinh theo tiêu chuẩn của NCCLS (National commitee for clinical laboratory standards) [4]. Các kháng sinh được thử nghiệm: Penicillin (PG), Ampicillin (AM), Ceftazidim (CAZ), Cefuroxim (CXM), Cephalothin
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất