BIẾN ĐỔI HUYẾT ÁP VÀ ĐIỆN TIM TẠI THỜI ĐIỂM DƯỚI TỐI ĐA VÀ TỐI ĐA CỦA NGHIỆM PHÁP GẮNG sức Ở ĐỐI TƯỢNG KHOẺ MẠNH
Nghiệm pháp gắng sức (NPCĩS) là một lao động mầu với cường độ lao động được xác định sản. Đây là một phương pháp quan trọng và cố giá trị trong việc theo dõi, đánh giá những người bị nghi ngờ hoặc biết rõ bệnh lý mạch vành, với mục đích: chẩn đoán, kiểm tra kết quả điêu trị và nghiên cứu. Đồng thời cũng là phương pháp được áp dụng phổ biến để đánh giá khả nâng hoạt dộng thể lực (physical working capacity) trong tuyển chọn cũng như qua quá trình tập luyện của người khoe mạnh và vận động viên. Tiến hành NPGS cần đạt được các yêu cầu sau: một mặt phải làm bộc lộ dấu hiệu bệnh lý hoặc dạt được các thông số dể dánh giá kha năng hoạt động thể lực, mặt khác phái dam báo an toàn cho đối tượng tiến hành. Do đó, NPGS bao giờ cũng ngừng ở giai doạn trạng thái sinh lý bền vững (physiologic steady State) hoặc cận trạng thái sinh lý bền vững (near physiologic steady State). Trong thực tế, người ta dựa vào tần số nhịp tim để xác định thời điểm ngửng NPGS. ‘Iheo WHO (1970) và Hội Tim Hoa Kỳ [9] thì NPGS tối đa (maximum test) là thời điểm đạt dược tần sỏ tim tính theo công thức: Tắn số tỉm tối đa dự báo =’ 20 – tuổi. Còn NPGS dưới tối đa (submaximum test) bằng 85-90% tẩn số tim tối da dự báo.
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất