CHỌN VỊ TRÍ CẮT CỤT CHI DƯỚI Ở BỆNH NHÂN ĐÁI THÁO ĐƯỜNG
CHỌN VỊ TRÍ CẮT CỤT CHI DƯỚI Ở BỆNH NHÂN ĐÁI THÁO ĐƯỜNG
Phạm Quang Vinh*, Đỗ Phước Hùng*, Trần Văn Bé Bảy*, Lương Đình Lâm **
TÓM TẮT
Tỉ lệ biến chứng ở bàn chân của bệnh nhân ĐTĐ ngày càng gia tăng cùng vớisự gia tăng tỉ lệ bệnh nhân ĐTĐ trên thế giới cũng như ở Việt Nam. Chọn vị trí cắt cụt thích hợp rất quan trọng vì nó vừa có thể bảo tồn chi tối đa giúp cho việc phục hồi khả năng đi lại vừa tránh phải cắt cụt nhiều lần gây tốn kém và nguy hiểm đến tính mạng. Mục đích nghiên cứu của chúng tôi là đánh giá phương pháp chọn vị trí cắt cụt dựa trên đánh giá lâm sàng (vị trí cắt cụt trên vùng hoại tử và nhiễm khuẩn) và giá trị áp lực Oxy mao mạch (Capillry pressure of oxygen)(PcO2>40mmHg) trong hoàn cảnh chúng tôi không có dụng cụ đo áp lực oxy qua da (TcPO2: transcutaneous PO2). Chúng tôi hồi cứu 130 trường hợp cắt cụt ở bệnh nhân ĐTĐ từ tháng 1 năm 2001 đến tháng 6 năm 2002 (nhóm A) chỉ dựa vào lâm sàng và thực hiện cắt cụt 92 trường hợp ở bệnh nhân ĐTĐ đã có chỉ định cắt cụt từ tháng 7 năm 2002 đến tháng 8 năm 2003 (nhóm B) dựa vào lâm sàng và PcO2. Đánh giá kết quả dựa trên tỉ lệ bảo tồn được bàn chân và tỉ lệ lành mõm cụt. Kết quả nhóm B có tỉ lệ giữ được bàn chân 55.2% và tỉ lệ lành mõm cụt là 96.7% cao hơn so với nhóm B là 17.7% và80,8%. Dựa vào lâm sàng và PcO2 giúp chúng tôi bảo tồn được bàn chân nhiều hơn và tăng tỉ lệ lành mõm cụt so với chỉ dựa vào lâm sàng.
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất