ĐÁNH GIÁ KẾT QUẢ LẤY DỊ VẬT ĐƯỜNG ĂN BẰNG ỐNG NỘI SOI CỨNG VÀ ỐNG NỘI SOI MỀM
Sự ra đời của ống nội soi đã có từ xa xưa, vào năm 1773-1809 Philip Bozzi ( Đức ) dùng ống thẳng bằng thiếc, một ngọn nến và một cái gương để soi đường tiểu và trực tràng[1] . Sau đó tác giả người Đức Adolf Kussmaul đã chế tạo dụng cụ nội soi dạ dày tương tự như dụng cụ của Bozzi. Với dụng cụ nội soi này, bệnh nhân rất sợ hãi, hình ảnh không rõ, lại có nguy cơ cháy nổ nên không được phổ biến. Đến năm 1932 Rudolf Schinder và Georg Wolf chế tạo ống soi dạ dày nửa mềm nửa cứng.
-Từ đó đến năm 2000, nhiều loại ống nội soi mềm đã ra đời ứng dụng trong soi thực quản, dạ dày – tá tràng, đại tràng , khí phế quản…..
-Trước những năm 70, trên thế giới đã ứng dụng ống nội soi mềm để lấy dị vật[4] .
-Việt Nam cũng như trên thế giới, dị vật đường ăn là 1 cấp cứu thường gặp trong tai mũi họng, có thể gặp ở bất cứ lứa tuổi nào, nếu không được điều trị sớm sẽ dẫn đến những biến chứng nguy hiểm.
-Ở Mỹ tỉ lệ mắc dị vật đường ăn ước tính khoảng 120 trường hợp trên mỗi triệu dân. [2]
-Tại Bệnh Viện tai mũi họng thành phố Hồ Chí Minh trung bình mỗi năm có 200 trường hợp soi lấy dị vật đường ăn. [3]
-Trong những năm qua, tại khoa tai mũi họng Bệnh Viện An Giang đã điều trị những bệnh nhân hóc dị vật đường ăn và riêng dị vật thực quản được xử trí lấy dị vật bằng ống nội soi cứng (dài 30cm, đường kính 2cm) với nguồn sáng halogen.
-Từ tháng 8 năm 2007, khoa tai mũi họng kết hợp với khoa chẩn đoán hình ảnh tiến hành khảo sát việc lấy dị vật đường ăn bằng ống nội soi mềm.
-Mục đích của đề tài là đánh giá hiệu quả của ống nội soi mềm so với nội soi cứng trong việc lấy dị vật đường ăn
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất