LOÃNG XƯƠNG Ở PHỤ NỮ SAU MÃN KINH: QUI MÔ, CHẨN ĐOÁN VÀ ĐIỀU TRỊ
LOÃNG XƯƠNG Ở PHỤ NỮ SAU MÃN KINH: QUI MÔ, CHẨN ĐOÁN VÀ ĐIỀU TRỊ
ThS. Hồ Phạm Thục Lan
Bộ môn Nội, Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch
Khoa Cơ-Xương-Khớp, Bệnh viện Nhân Dân 115
Loãng xương được định nghĩa là một rối loạn chuyển hoá với đặc điểm chất khoáng trong xương bị suy giảm, cấu trúc xương bị suy yếu, dẫn đến hệ quả làm tăng nguy cơ gãy xương (NIH, 2001). Quá trình dẫn đến loãng xương có liên hệ mật thiết với sự suy giảm estrogen ở nữ giới. Sau thời kỳ mãn kinh, nguy cơ loãng xương tăng rất nhanh do hiện tượng mất xương.
Ở người cao tuổi, đặc biệt là phụ nữ sau thời kỳ mãn kinh, loãng xương là một vấn đề y tế công cộng và thực tế lâm sàng rất đáng quan tâm, vì qui mô và hệ quả nghiêm trọng của bệnh. Các nghiên cứu ở nước ngoài, phần lớn ở người da trắng, cho thấy ở phụ nữ sau mãn kinh, tỉ lệ loãng xương dao động trong khoảng 25% đến 30%. Ở Việt Nam, vẫn còn thiếu những nghiên cứu có hệ thống về loãng xương. Nghiên cứu sơ bộ của chúng tôi và đồng nghiệp (Ho-Pham LT và cs., 2009; Thủy VT và cs., 2003; Nguyên HT và cs., 2009; Ho-Pham LT và cs., 2011) cho thấy ở phụ nữ sau mãn kinh, cứ 100 người thì có khoảng 25 đến 30 người loãng xương.
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất