NGHIÊN CỨU ĐẶC ĐIỂM LÂM SÀNG, HÌNH ẢNH MÔ BỆNH HỌC NHU MÔ GAN, MỘT SỐ XÉT NGHIỆM SINH HÓA GAN MẬT Ở NGƯỜI PHƠI NHIỄM VỚI CHẤT DA CAM/DIOXIN

NGHIÊN CỨU ĐẶC ĐIỂM LÂM SÀNG, HÌNH ẢNH MÔ BỆNH HỌC NHU MÔ GAN, MỘT SỐ XÉT NGHIỆM SINH HÓA GAN MẬT Ở NGƯỜI PHƠI NHIỄM VỚI CHẤT DA CAM/DIOXIN

NGHIÊN CỨU ĐẶC ĐIỂM LÂM SÀNG, HÌNH ẢNH MÔ BỆNH HỌC NHU MÔ GAN, MỘT SỐ XÉT NGHIỆM SINH HÓA GAN MẬT Ở NGƯỜI PHƠI NHIỄM VỚI CHẤT DA CAM/DIOXIN
Nguyễn Bá Vượn 
Mục tiêu: nghiên cứu đặc điểm lâm sàng, hình ảnh mô bệnh học nhu mô gan, một số xét nghiệm sinh hóa gan mật ở người phơi nhiễm với chất da cam/dioxin sống gần khu vực sân bay Đà Nẵng.
Đối tượng và phương pháp: nghiên cứu mô tả, cắt ngang và kết hợp điều tra 40 bệnh nhân (BN) có dioxin trong máu tại Bệnh viện Qu©n y 17 – Đà Nẵng, trong đó 22 BN nam (55%) và 18 BN nữ (45%). 13/40 BN (32,5%) ở độ tuổi < 40, là những người được sinh ra sau chiến tranh ở Việt Nam(sau 1975). Kết quả: tăng các enzym gan và bilirubin toàn phần với các giá trị tương ứng của bilirubin toàn phần, AST, ALT, GGT: 19,93 ± 3,77 mmol/l; 50,3 ± 11,6 U/l; 54,43 ± 9,48 U/l; 60,75 ± 29,27U/l. Tất cả BN được sinh thiết gan đều có tổn thương mô bệnh học: gan thoái mỡ 11/31 BN (35%), viêm gan mạn tính thể tồn tại 7/31 BN (23%), viêm gan mạn thể tấn công 13/31 BN (2%).

TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Nguyễn Quốc Ân, Rumak VS. Đánh giá hiệu quả y học lâu dài của chất da cam/dioxin ở Việt Nam. Hội nghị Khoa học Việt – Mỹ về ảnh
hưởng của chất da cam/dioxin lên sức khoẻ con người và môi trường. 2002, tr.24-30.
2. Nguyễn Văn Nguyên. Những biến đổi y sinh học ở một vùng cộng đồng sống trong vùng còn chất da cam/dioxin. Hội nghị Khoa học Việt -Mỹ về ảnh hưởng của chất da cam/dioxin lên sức khoẻ con người và môi trường. 2002, tr 116- 126.
3. Bisanti L, Bonetti F, Cararnaschi F et al. Experiences from the accident of Seveso.Acta Morphologica Acad Sci Hung. 1980, 28,pp.139-157.
4. Bock K W. and C Kohle. Ah receptor- and TCDD-mediated liver tumor promotion: clonal selection and expansion of cells evading growth arrest and apoptosis. Biochem Pharmacol. 2005, 69, (10).
5. E.P.A. Risk characterization of dioxin and related compounds. Washington. 1994.
6. Fingerhut MA et al. Cancer mortality in workers exposed to 2,3,7,8-TCCD. N Engl Med 1991, 324, pp.212-218.
7. Kociba R J, D G Keyes et al. Results of a two-year chronic toxicity and oncogenicity study of 2,3,7,8-tetrachlorodibenzo-p-dioxin in rats. Toxicol Appl Pharmacol. 1978, 46 (2), pp.279- 303.
8. Mathieu M C, I Lapierre et al. Aromatic hydrocarbon receptor (AhR).AhR nuclear translocator- and p53-mediated induction of the
murine multidrug resistance mdr1 gene by 3- methylcholanthrene and benzo(a)pyrene in hepatoma cells. J Biol Chem. 2001, 276 (7), pp.4819-4827.
9. Neubert R, Jacob-Miller V, Helge H et al. Polyhalogenaned dibenzo-p-dioxin and dibenzofurans and the immune system. Arch Toxicol. 1991, 65, pp.213-219.
10. Pitot H C T Goldsworthy et al. Quantitative evaluation of the promotion by 2,3,7,8 – tetrachlorodibenzo-p-dioxin of hepatocarcinogenesis
from diethylnitrosamine. Cancer Res. 1980, 40 (10), pp.3616-3620

 

Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất

Leave a Comment