SO SÁNH NHU CẦU NĂNG LƯỢNG BẰNG CÁCH TÍNH THEO PHƯƠNG TRÌNH VÀ PHƯƠNG PHÁP ĐO GIÁN TIẾP Ở BỆNH NHÂN THỞ MÁY
SO SÁNH NHU CẦU NĂNG LƯỢNG BẰNG CÁCH TÍNH THEO PHƯƠNG TRÌNH VÀ PHƯƠNG PHÁP ĐO GIÁN TIẾP Ở BỆNH NHÂN THỞ MÁY
Ngô Đức Ngọc*
TÓM TẮT
Mục tiêu: so sánh các phương trình tính nhu cầu năng lượng với phương pháp đo năng lượng gián tiếp ởbệnh nhân (BN) thởmáy. Đối tượng và phương pháp: mô tảkhông can thiệp trên 27 BN thởmáy ởKhoa Cấp cứu, Bệnh viện Bạch Mai (2 – 2016 đến 6 – 2016). Đo nhu cầu năng lượng bằng phương pháp gián tiếp. Ước tính nhu cầu năng lượng dựa vào công thức qua chỉ số cân nặng, thông khí phút, nhiệt độ. So sánh phương trình ước lượng với cách đo gián tiếp bằng phân tích Blant-Altman. Kết quả: phương trình Harris Bennedict dự đoán đúng 8% sốBN, ACCP dự đoán đúng 16%, Penn State 1 dự đoán đúng 33%, Penn State 2 dự đoán đúng 40%, Ireton-Jones 1992 dự đoán đúng cho 51% BN và Ireton-Jones 1997 dự đoán đúng cho 59,2%. Sựkhác biệt vềphương sai so với cách đo gián tiếp của Ireton-Jones 1997 (-12,7%) tốt hơn so với 1992 (-37,3%). Kết luận:hai phương trình Ireton 1992 và 1997 dự đoán chính xác nhu cầu cho 58% số BN thởmáy. Các phương trình khác có độchính xác kém, Penn-State 1: 37%, Peen-State 2: 40,7%, Harris-Bennedict: 14,8%, ACCP: 16%, Minflin St Jeor: 18,5%
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất