THỰC TRẠNG SƠ CỨU VÀ VẬN CHUYỂN NẠN NHÂN TAI NẠN GIAO THÔNG ĐƯỜNG BỘ
THỰC TRẠNG SƠ CỨU VÀ VẬN CHUYỂN NẠN NHÂN TAI NẠN GIAO THÔNG ĐƯỜNG BỘ TỪ HIỆN TRƯỜNG TAI NẠN
PHẠM THỊ MỸ NGỌC, PHẠM VĂN LÌNH
TÓM TẮT
Đặt vấn đề: Tai nạn giao thông là một loại “thảm họa do con người gây ra” gây ảnh hưởng trầm trọng đến sức khỏe con người, là gánh nặng cho toàn xã hội. Công tác sơ cứu ban đầu tại hiện trường và vận chuyển an toàn là rất cần thiết để đảm bảo khả năng sống cho nạn nhân
Mục tiêu: Nghiên cứu này nhằm mô tả thực trạng sơ cứu và vận chuyển các nạn nhân tai nạn giao thông đường bộ từ hiện trường tai nạn vào khoa Cấp cứu bệnh viện Đa Khoa Trung ương Cần Thơ năm 2011
Phương pháp: Nghiên cứu mô tả cắt ngang với 364 nạn nhân bị tai nạn giao thông đường bộ từ tháng 4/2011 đến tháng 5/2011. Các nạn nhân được hỏi, quan sát và khám đánh giá về kỹ thuật sơ cứu tại hiện trường và kỹ thuật vật chuyển
Kết quả: 6.32% nạn nhân được sơ cứu tại hiện trường, với 65.22% được thực hiện bởi người dân xung quanh nơi tai nạn với các kỹ thuật đơn giản (rửa, băng vải, băng thun, đặt nẹp). Đa số bị chuyển bằng phương thức không phù hợp (84.48% trường hợp chuyển bằng xe honđa, 34.05% nạn nhân tự đi lên xe, và 87.5% chuyển với tư thế ngồi).
Kết luận: Thực trạng sơ cứu và vận chuyển nạn nhân tai nạn giao thông còn nhiều bất cập; cần nâng cao kỹ năng sơ cứu, vận chuyển cho người dân trong
cộng đồng, và cảnh sát giao thông; đây là những người tiếp cận nạn nhân sớm nhất
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Ban An toàn Giao Thông (2004), “Chiến lược phát triển hệ thống Y tế”.
2. Đồng Ngọc Đức, Nguyễn Quốc Triệu, Trần Danh Lợi, (2008), “Thực trạng sơ cấp cứu giao thông ngoài bệnh viện Hà Nội năm 2007- 2008”, Y học thực hành (650) số 3/2009. Y HỌC THỰC HÀNH (876) – SỐ 7/2013 29
3. Trần Thiện Thuần, Đặng Hải Nguyên (2004), “Khảo sát yếu tố sức khỏe ảnh hưởng tai nạn tại cộng đồng huyện Dĩ An, tỉnh Bình Dương”, Y học TP. Hồ Chí Minh, tập 8, phụ bản của số 01.
4. Trần Xuân Quảng (2010), “Báo cáo tình hình thực hiện nhiệm vụ công tác 6 tháng đầu năm, những nhiệm vụ trọng tâm 6 tháng cuối năm 2010, thành phố Pleiku”.
5. Tạ Văn Trầm (2009), “Tình hình tai nạn thương tích tại Bệnh viện Đa khoa trung tâm Tiền Giang”.
6. Nguyễn Thị Hồng Tú (2005), “Chương trình phòng chống tai nạn thương tích ở Việt Nam và các vấn đề xây dựng chính sách”, Hội nghị Khoa học Quốc gia về phòng chống tai nạn thương tích lần thứ nhất Hà Nội 11/2005, pp. 639- 669.
7. Ogunrin OA, Adeyekun AA (2010), “Profile of Posttraumatic Epilepsy in Benin City-Nigeria”, West Afr J Med. 2010 May-Jun;29(3):153-7.
8. Uli Schmucker, Caspar Ottersbach, Matthias Frank, Luong Xuan Hien, Lajos Bogar, Axel Ekkernkamp, Dirk Stengel and Gerrit Matthes (2005), “A new approach and first steps to strengthen trauma management”, Journal of Trauma Management & Outcomes.
9. Xiaoyu Zhu, Sivaramakrishnan Srinivasan (2010), “A comprehensive analysis of factors influencing the injury severity of large-truck crashes”, Accident Analysis &
Prevention 43(1), pp. 49-57
Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất