Thực trạng và một số yếu tố liên quan đến tai nạn thương tích ở học sinh THCS Cán Tỷ-Quản Bạ-Hà Giang

Thực trạng và một số yếu tố liên quan đến tai nạn thương tích ở học sinh THCS Cán Tỷ-Quản Bạ-Hà Giang

Hoàng Thị Hòa, Trịnh Xuân  Đàn- Thực trạng và một số yếu tố liên quan  đến tai nạn thương tích ở học sinh THCS Cán Tỷ-Quản Bạ-Hà Giang

Tạp chí khoa học công nghệ y dược số 89-2012
Tai  nạn  thương  tích  là  một  trong  10  nguyên nhân gây tửvong hàng  đầu và  đứng hàng thứ 3 trong số19 nhóm bệnh theo phân loại bệnh tật của tổ chức y tế thế giới (WHO) [1] và là nguyên nhân hàng đầu gây tửvong ởnhóm 1-19  tuổi  [8].  Vì  vậy  đây  là  vấn  đề sức  khoẻ cộng đồng, là một gánh nặng đối với sức khoẻ xã hội nói chung và cá nhân nói riêng, nhất là đối với lứa tuổi trẻ. 
Ở Việt Nam trong thời gian gần  đây, kết quả nghiên  cứu  của  các  tác  giả cho  thấy  tỷ lệ TNTT ở học sinh  bậc học phổ thông cã xu  hướng gia tăng theo thời gian và cao nhất là ở học sinh THCS. Các tác giảcũng nhận xét là  tình trạng chấn thương do tai nạn thương tích  ở  đối tượng này chưa  được  đề cập nhiều [2]. 
Nghiên  cứu  của  Nguyễn  Thuý  Lan  tại  thành phố Yên  Bái  cho  thấy  tỷ lệ TNTT  ở nhóm tuổi  10-14  (Lứa  tuổi  học  phổ thông)  là  cao nhất  (1,38%),  tỷ lệ chết  là  0,06%;  Tỷ lệ chết/mắc là 4,9% [3]. Tại Hà Giang chưa có nghiên  cứu  nào  về TNTT  cho  lứa  tuổi  này. Đặc  biệt,  nhiều  học  sinh  đến  trường  phải  đi qua cầu gọi là cầu Cán Tỷbắc qua sông Miện *thuộc  trục  đường  quốc  lộ 4C,  nên  nguy  cơxẩy ra tai nạn thương tích là thường xuyên. Vì vậy,  việc  nghiên  cứu  thực  trạng  tai  nạn thương tích  ởhọc sinh THCS Cán Tỷlà vấn đềcấp bách. Kết quả nghiên cứu sẽ là cơ sở cho  các  giải  pháp  dự phòng  tai  nạn  thương tích của học sinh cũng như trẻ em nói chung tại Cán Tỷvà những  địa bàn tương tự.  Đềtài nhằm hai mục tiêu sau: 
1- Mô tả thực trạng tai nạn thương tích ởhọc  sinh  THCS  xã  Cán  Tỷ huyện  Quản  Bạ tỉnh Hà Giang năm 2011 
2- Xác  định một số yếu tố liên quan  đến TNTT học sinh.
TÀI LIỆU THAM KHẢO 
[1].  Lê  Vũ Anh,  Phạm  Việt  Cuờng  (2008),  Vai trò  của  các  truờng  Y  trong  nâng  cao  năng  lực phòng  chống  tai  nạn  thương  tích  tại  Việt  Nam, Báo  cáo  khoa  học  hội  nghị châu  Á-Thái  bình dương lần thứhai vềphòng chống tai nạn thương tích. Hà Nội. 4-6/11/2008). 
[2]. Trịnh Xuân Đàn, Nguyễn Minh Tuấn và cộng sự(2004), Nghiên cứu mô hình các yếu tốnguy cơđặc  thù  tác  động  đến  tai  nạn  thương  tích  ở học sinh  phổ thông  tỉnh  Thái  Nguyên,  Báo  cáo  khoa học tại hội nghịtoàn quốc hội Y tếcông cộng Việt Nam, Hà Nội 12/2006. 
[3]. Nguyễn Thuý  Lan, Trung tâm  y  tếdựphòng tỉnh Yên Bái (2004), Thực trạng tai nạn thương tích ởtrẻem dưới 15 tuổi thành phốYên Bái năm 2004.
 [4]. VũThịLen, Bùi ThịThu Hoài, Bùi ThịBích Ngọc và cs (2001), ” Tình hình mắc tai nạn thương tích  ởtrẻem tại các trung tâm Y tếquận – huyện trong  3  năm  1998  –  2000″,  Tạp  chí  Y  học  thực hành,Số420, 20 – 26. 
[5].  Nguyễn  Thị Hồng  Tú,  Trần  Thị Ngọc  Lan, Khiếu  Thị Qu ỳnh Trang  (2008),  Xây  dựng  cộng đồng  an  toàn  cho  trẻ em  tại  Việt  Nam,  Báo  cáo khoa học hội nghịchâu Á-Thái bình dương lần thứhai  về phòng  chống  tai  nạn  thương  tích,  Hà  Nội, 4-6/11/2008. 
[6].  Nguyễn  Thị Hồng  Tú,  Lương  Mai  Anh, Nguyễn ThịThu Huyền,  và  cộng sự (2008),  Kết quảmô hình nâng cao nhận thức của cộng  đồng vềphòng chống tai nạn giao thông tại huyện  TừLiêm, Hà Nội, Báo cáo khoa học hội nghịchâu ÁThái  bình  dương  lần  thứ hai  về phòng  chống  tai nạn thương tích, Hà Nội, 4-6/11/2008. 
[7].  Chu  Văn  Tường,  Trần  Văn  Quang,  Nguyễn Thị Vinh  và  cs  (2002), Tình  hình  tai  nạn  trẻ em, Báo  cáo  khoa  học  thực  trạng  và  giải  pháp  can thiệp, Hà Nội 17 -18/12, 198 – 203

 

Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất

Leave a Comment