TổNG QUAN Về ĐặC ĐIểM DịCH Tễ HọC Và BIệN PHáP PHòNG CHốNG BệNH TAY-CHÂN-MIệNG

TổNG QUAN Về ĐặC ĐIểM DịCH Tễ HọC Và BIệN PHáP PHòNG CHốNG BệNH TAY-CHÂN-MIệNG

TổNG QUAN Về ĐặC ĐIểM DịCH Tễ HọC Và BIệN PHáP PHòNG CHốNG BệNH TAY-CHÂN-MIệNG

NGUYỄN THÀNH ĐễNG – Viện Pasteur Nha Trang
HÀ VĂN NHƯ – Trường Đại học Y tế Cụng cộng
TểM TẮT
Bệnh tay-chân-miệng (TCM) là một bệnh truyền nhiễm thường gặp ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, có tính chất lây truyền và có thể gây thành dịch. Bệnh chưa có vắc xin và thuốc điều trị đặc hiệu. Mỗi vụ dịch ở các nước khác nhau có đặc điểm dịch tễ học khác nhau, do vậy, để đáp ứng dịch phù hợp cần dựa trên đặc điểm dịch tễ học cụ thể của từng vụ dịch. Mục tiêu của nghiên cứu này là tổng hợp các đặc điểm dịch tễ học của bệnh TCM và các biện pháp phòng chống bệnh hiện đang được áp dụng trên thế giới và ở Việt Nam. Kết quả: tác nhân gây bệnh là nhóm vi rút đường ruột enterovirus, trong đó Coxsackie virus A16 và Enterovirus 71 là tác nhân gây bệnh chủ yếu. Người bệnh hay người mang vi rút không có triệu chứng là nguồn lây bệnh. Vi rút gây bệnh TCM lây nhiễm từ người sang người thông qua tiếp xúc trực tiếp với chất tiết từ mũi, họng, nước bọt, mụn nước hoặc phân của người bị nhiễm hoặc lây nhiễm gián tiếp qua tay bẩn, đồ ăn, nước uống, đồ dùng, đồ chơi, môi trường xung quanh. Bệnh thường xảy ra ở trẻ dưới 10 tuổi, nhiều nhất ở trẻ 1-2 tuổi. Bệnh có thể xuất hiện quanh năm nhưng số mắc bệnh tăng cao vào những tháng đầu mùa hè và đầu mùa thu. ở Việt Nam bệnh xuất hiện nhiều trong thời gian tháng 3 đến tháng 5 và tháng 9 đến tháng 12. Người đã mắc bệnh trong quá khứ vẫn có thể bị mắc bệnh do nhiễm loại vi rút khác. Biện pháp phòng bệnh chủ yếu và hiệu quả là bảo đảm vệ sinh, tránh lây truyền vi rút từ người bệnh sang người lành.
 

 

Hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn, cũng như mở ra con đường nghiên cứu, tiếp cận được luồng thông tin hữu ích và chính xác nhất

Leave a Comment